chỗ này ,chỗ này

SONCABLOG

 photo SCv1EDBiphaacuteohoa16_zpsd8791daa.gif

.

SONCA BLOG CẢM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM CHIA SẺ.CHÚC TẤT CẢ ANH CHỊ EM VÀ CÁC BẠN MỘT SÚC KHỎE DỒI DÀO,LUÔN BÌNH AN,VUI VẺ,MAY MẮN VÀ THÀNH CÔNG TRONG CUỘC SỐNG.HAVE A NICE DAY

TRUYỀN HÌNH TRỰC TUYẾN

VIDEOCLIP ẢNH SONCA

Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013

NHẬT KÝ THƠ : SỢ HÃI....VÀ ĐÊM QUA ANH VỀ..



SỢ HÃI :
Thường ngày khi anh chưa mất,mỗi khi anh cùng con gái về quê,tôi một mình ở lại căn phòng trống vắng với nỗi buồn và len lỏi một chút sợ...vì tôi thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng,nên khi vắng anh,tôi sợ mình chìm vào cơn ác mộng mà ko có ai giúp mình tỉnh giấc,thoát khỏi nỗi sợ hãi.Khi còn anh,mỗi lần tôi ú ớ vì những giấc mơ như vậy,anh lại đập vào lưng tôi hoặc tay tôi,miệng gọi  "Bà xã mơ gì mà hét thế."..vậy là tôi tỉnh,sợ vã mồ hôi.,muốn kể cho anh nghe,nhưng tôi lại bảo "thôi,để mai em kể cho anh nghe nhé,kẻo kể bây giờ,em lại mơ sợ nữa".Anh đồng ý,nhưng rồi có hôm tôi nhớ thì kể,mà quên thì thôi. Từ khi anh mất,một mình trong căn nhà trống trải,bố tôi ở tầng trên,máy tính cũng đặt trên đó,chập tối cơm nước,thu dọn xong là tôi lên mạng,vào blog cho khuây khỏa.,11h kém,tôi mới xuống .Khi bước chân vào phòng ngủ,tôi cứ thấy lành lạnh,nghe tiếng côn trùng sột soạt,hay tiếng lá ngoài hiên rơi,tôi đều giật thót mình,cảm giác rờn rợn xâm chiếm lấy tôi,nhưng tôi cố gắng động viên mình phải bình tĩnh,phải can đảm...những lúc ấy,tôi thấy nhớ anh và thương anh biết nhường nào...Vậy mà,các bạn biết không,đêm qua,tôi đã gặp anh về,nhưng lại khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Đêm,đang ngon giấc,lúc đó là hơn 2h sáng,đang ngủ tối bỗng thấy lóe lên bên cánh tủ quần áo bên cạnh giường ngủ,một ánh sáng của đèn Pin,làm tôi thức giấc,tôi nhìn nhưng không thấy gì cả...lại định ngủ tiếp. Nhưng vừa nhắm mắt,bất chợt tôi thấy cánh tay phải mình như có ai níu giữ,đè xuống giường,không cho tôi nhúc nhích...tôi cố giãy giụa,nhưng không được,bực quá,tôi mới mắng "
- Ai đấy,có phải anh về không ? sao anh lại giữ tay em thế ? anh tệ quá,đã bỏ đi,không thương vợ,thương con,còn về trêu chọc,anh không thấy xấu hổ à..? anh đi đi,bỏ tay em ra cho em ngủ

Nhưng cái bóng người nằm bên cạnh nhất định không chịu buông tay tôi ra.cứ giữ rịt lấy. Tôi muốn nhắm mắt vào ngủ,nhưng lại sợ hãi cái bóng đó sẽ đè lên người tôi,nên tôi cố mở mắt ra nhìn,nhất định không chịu nhắm mắt lại để ngủ....tôi đã từng bị như vậy một lần trong đời,nên tôi đã có kinh nghiệm.nhất định không chịu đầu hàng. Nhưng cái bóng đó vẫn nằm nghiêng bên cạnh tôi ở phía bên tay phải,tôi bực mình quá mắng : anh cút đi,không được ở đây trêu chọc em nữa...nhanh lên..anh đã nỡ bỏ vợ con ở lại mà đi,đã không thương còn về trêu chọc,em đã dặn anh phải sống hiền lành như khi anh còn trên nhân thế,mà giờ anh lại như vậy,không biết xấu hổ à...anh đi đi,đi mau đi...

Nói xong,mắng xong.,tôi hé mắt nhìn,thấy một cái bóng ngồi dậy,mặc một chiếc áo khoác màu đen,đội mũ trên đầu ,cúi xuống rồi  biến mất dưới cuối giường. Nhìn dáng đó,tôi biết là anh ấy,vì hôm anh mất,anh mặc chiếc áo đó mà.<về sau,em trai anh,thay quần áo mới cho anh,nói tôi đem vứt hết những quần áo anh mặc trên người đi,thay toàn bộ quần áo mới cho anh.Nhưng tôi muốn giữ lại kỷ niệm về anh ấy,nên chỉ cho người mang đi chiếc áo duy nhất,đó chính là chiếc áo anh đang mặc trên người lúc nãy> tuy nhớ ,thương anh,nhưng giờ âm dương cách biệt,nên tôi đâu dám để anh ở lại bên tôi,tôi sợ...tôi không hiểu tại sao mình lại mắng anh ấy như vậy,đâu có giống như tình yêu thương mà tôi dành cho anh ấy từ khi anh ấy mất đi ? không lẽ nỗi hoảng sợ,làm tôi đã nặng lời với linh hồn anh,muốn quay về thăm tôi chăng ? Nếu anh nhớ tôi,sao anh không lặng lẽ về nhìn,tránh cho tôi thức giấc mà sợ hãi ? Anh rất hiểu,tôi hay giật mình mơ ác mộng mà ? Tôi tự hỏi và đưa tay lên đầu giường bật thêm một ngọn đèn nữa,cho bớt sợ.Nhưng nghĩ để điện như vậy thật lãng phí,nên tối cố gượng dậy,đi ra phòng bếp,mang con dao i noc,đem gối xuống đầu giường ngủ,từ lúc đó,tôi mới ngủ yên giấc cho đến sáng. < mọi hôm trước khi đi nằm,bao giờ tôi cũng gối một con dao nhọn đầu giường mình,tôi không thấy gì,nhưng sao hôm nay tôi quên mất,nên mới xảy ra câu chuyện sợ hãi như vậy >Chuyện này cứ ám ảnh tôi suốt ngày hôm nay ,Tôi hối hận,viết một bài thơ tặng cho linh hồn anh ấy,mong anh ấy sớm yên lòng,siêu thoát về miền cực lạc





       ĐÊM QUA ANH VỀ ! 

Đêm qua anh bỗng quay về
Nắm tay em,tưởng như là ...ai trêu .
Biết rằng anh nhớ em nhiều,
Nên anh chưa thể phiêu diêu thoát trần.
Đêm nằm thao thúc năm canh...
Nhớ thương anh với bao lần ...bên nhau.
Hẹn nhau ta sống dài lâu,
Mà sao anh lại nơi nào....viễn du ?
Đã qua mộng ước...thiên Thu
Âm Dương cách trở bao giờ...gặp nhau ?
Anh ơi ! Anh ở nơi nao ?
Tuyền Đài chốn ấy...làm sao trùng phùng ?
Đêm dài ôm gối mông lung,
Nhớ thương,thương nhớ trong lòng khôn nguôi !


sc,12H 14 THỨ 7 <16/03/2013 - 05/02>
                TG: Thùy Linh-Sonca





               

CÚNG LỄ TUẦN THỨ 3 

Thấm thoắt thời gian đã trôi qua
Ba tuần DUYÊN phận phải cách xa
Mong anh chốn ấy luôn thanh thản
Em thỉnh anh về hưởng...HƯƠNG,HOA 
Nhớ lại buồn vui ta vẫn ...TƯỞNG
Giọt vắn,giọt dài...dạ xót xa
Cái nghĩa trăm năm nào đã trọn ?
Anh đã đi rồi -để lại TA !!!

2h đêm thứ 6 ngày <15/03/2013 - 04/02>
               TG: Thùy Linh -Sonca

*

:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o  :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh .. BẠN HÃY COPPY CÁC KÝ TỰ SAU MẶT CẢM XÚC ĐƯA VÀO BÌNH LUẬN (NẾU THÍCH ) XIN CẢM ƠN NHIỀU .SONCA

Ảnh động Flash đẹp







SLIDESHOW ẢNH

chỗ này